Home Blog radio Yêu là sợ em tổn thương

Yêu là sợ em tổn thương

26
0

Bạn có bao giờ tự hỏi rằng tình yêu là gì? Khi đang yêu và được yêu, chúng ta ít khi nghĩ đến câu hỏi ấy. Chỉ đến khi mất đi rồi mới bâng khuâng tự hỏi, và rồi chợt nhận ra, yêu là sợ người ấy vì mình mà tổn thương, yêu là khi sợ mất đi người ấy. Và yêu còn là sự hoàn thiện bản thân không ngừng. Nếu một mối quan hệ không khiến người ta tốt lên thì đó có thể chưa phải là tình yêu thật sự.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Yêu là sợ em tổn thương (của tác giả Mih Key)
Tàn thuốc lá rơi trên mặt đất, tôi nhìn cách nó rơi rồi tàn lụi, một cách vô thức và lạnh lùng.

“Anh, vốn dĩ không có cái cảm giác như anh mong đợi đối với em đúng không?”

Tôi cười khẩy, một chút cảm giác gì đó, không thoải mái vì để cảm xúc rung động nhất thời mà xảy ra chuyện không nên. Tuyệt nhiên, vẫn không muốn mở miệng xin lỗi.

“Ừ, cảm xúc lúc đến lúc đi, anh không làm chủ được”.

Không có cảm xúc thỏa mãn như tôi nghĩ, chỉ cảm thấy trống rỗng và vô cảm, chỉ vì, đó không phải cô ấy.

Tôi đã nghĩ, người khác đi, người mới sẽ tới nhanh thôi, sẽ mang lại cảm giác mới lạ, và rồi tôi sẽ quên, tôi đã từng yêu Hà Chi như thế nào.

Giọng nói vang lên, vô cùng chậm rãi, không hề có chút trách móc hay than phiền.

“Chuyện hôm nay, coi như chỉ là vui chơi qua đường. Anh quên hay không quên em không quan tâm, bởi vì ánh mắt của anh, cách anh quan tâm em, không phải là của một chàng trai đang yêu, anh chỉ đang tìm người lấp đi cái chỗ trống trong trái tim của anh mà thôi.

Và em bảo này, đôi khi sự cố chấp bản thân sẽ khiến anh phải hối hận, khi anh yêu một người nào đó, anh thà rằng nói bản thân mình sai, để cô ấy vui, chứ không phải là vì chứng minh cái tôi. Rốt cuộc là anh yêu cô ấy hay bản thân mình vậy?”.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Cơ mặt tôi căng lại, nhưng tôi không trả lời cô ấy, cảm giác bên người con gái khác không vui như tôi tưởng tượng. Chỉ toàn là hình bóng của người con gái ấy, một cách rõ ràng.

Chúng tôi chia tay được ba tháng, không một lời hỏi han, qua lại. Sự im lặng một cách đáng sợ, trong một mối quan hệ lâu dài nào, cũng cần những lần chia tay để hai người còn cần nhau không.

Nhưng lần này, chúng tôi đã xa nhau chính xác 90 ngày rồi.
Tôi mân mê ly rượu trên tay, tính nhấp môi rồi lại thôi.

“Uống ít rượu thôi, nó chẳng tốt cho sức khỏe của anh đâu, đồ ngốc”.

“Chỉ có em, mới hết lòng yêu một kẻ ngốc như anh”.

Tin nhắn cuối cùng, cô ấy đã xem, cũng chẳng thèm trả lời.

Rất muốn hỏi, em đang làm gì, cảm thấy ổn không, sau chia tay.

Ngày thứ 100, mưa tầm tã, cô ấy chắc lại quên mang ô rồi, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy đứng ở trước mái hiên tiệm trà sữa.

Cũng chẳng kiềm lòng được, chạy tới, đặt chiếc ô dưới đất trước sự ngỡ ngàng của cô ấy. Tôi bước đi trong mưa, nặng trĩu hạt.

Tới tận bây giờ, tôi mới có cảm giác gì đó nhói đau, nơi lồng ngực.

“Cảm ơn vì chiếc ô”.

Tiếng điện thoại kêu tinh tinh.

“Em, có ổn không?”.

“Em rất ổn”.

“Em không muốn biết anh có ổn hay không ư?”

“Chúng ta, chia tay rồi anh à. Ổn hay không ổn, chúng ta cũng chẳng có tư cách hỏi nhau”.

Tôi nhìn màn hình điện thoại rất lâu, cô ấy nói đúng.

Chúng tôi chia tay rồi, tôi có tư cách gì hỏi cô ấy thế nào và ra sao.

Ba năm, cùng những thăng trầm, có một thứ còn trên cả tình yêu, đó chính là tình thương.

“Em rất ghét sự bất cần của anh, anh thực sự chẳng quan tâm thứ gì, công việc có chút trục trặc là anh bỏ. Anh hứa bỏ thuốc rất nhiều lần, nhưng chẳng lần nào anh thực sự làm”.
(…)

Tác giả: Đang cập nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here