Bạn thân mến! Nhiều khi ngoảnh lại những tháng năm qua và nhận ra ai rồi cũng khác. Nhưng rốt cuộc thì điều gì đã khiến chúng ta đổi thay? Một người từng yêu mình nhiều đến thế, cớ sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Có phải khi ở bên nhau quá lâu, người ta không biết trân trọng những gì mình đang có? Có phải hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu hay những bước chân lạc lối chẳng tìm thấy đường về?
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ Về nhà đi em (Ruby Vân Anh)
Cuộc đời này có những khoảng thời gian rất lạ. Người ta chẳng còn nhận ra cảm xúc của chính mình. Rõ ràng nỗi buồn khiến cho tấm thân tưởng như kiệt quệ, nhưng khuôn miệng lại nở nụ cười. Cười không phải vì vui, mà những lúc nước mắt cứ thế tuôn rơi lại chẳng hiểu lòng mình đang là bão giông hay tĩnh lặng. Cảm xúc đang cố gắng phủ nhận những thứ đã diễn ra, để dối lừa lý trí, để an ủi bản thân nhưng ngay lập tức bị vạch trần…đôi khi, buộc phải nhìn vào sự thật, dẫu đắng lòng cũng là để học cách an nhiên.
Tôi không nghĩ đến một ngày mình sẽ rời khỏi ngôi nhà của mình – nơi mà tôi đã ấp ủ rất nhiều dự định để đắp xây hạnh phúc. Có điều, bức tường tôi xây lên chẳng còn đủ sức chống, khi anh cố tình khiến nó nứt vỡ từng viên. Ngày tôi vừa kéo va ly vừa ôm lấy đứa con, tôi đã nén nước mắt để không ngoảnh đầu nhìn lại.

Đã một tuần trôi qua từ sau lần chúng tôi tranh cãi, anh không có một chút hồi âm. Tôi không bỏ đi vì một phút dỗi hờn, đó là quyết định sau những tháng ngày tự giam mình chịu đựng. Tôi cần những phút giây tĩnh lặng, để thông suốt cho lựa chọn về sau. Nhưng dường như lần ra đi này khiến tôi có thêm một nỗi đau – rằng hình như tôi vô tình cướp đi khoảng thời gian yêu thương của con trẻ.
Trước đó, dù không còn mặn mà mỗi lần anh nhìn thấy vợ, nhưng anh đều cười rất tươi để cưng nựng đứa con. Thằng bé cũng rất yêu quý anh, nó sẽ mừng quýnh, đôi mắt ngóng chờ anh bước lại gần bế nó. Tôi thấy xót lòng khi nghe con hỏi về bố và đôi mắt ngơ ngác buồn khi tôi lặp lại câu trả lời “Bố phải đi làm”.
Thêm một ngày trôi qua, tôi ôm con vào lòng, đặt bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay tôi. Vô thức nắm chặt lại. Những ngày chỉ có hai mẹ con, tôi trò chuyện với thằng bé như đang tâm sự với một người bạn, đôi lúc như thể tự tình. Thằng bé chưa đầy hai tuổi, đã biết đưa những ngón tay nhỏ xíu lên lau nước mắt khi tôi bất chợt òa khóc. Thỉnh thoảng chìm sâu vào dòng suy nghĩ, tôi bị mất kiểm soát, càng nhìn con tôi càng cảm thấy xa xót. Anh nói với cô gái ấy rằng anh không yêu tôi, tôi cảm thấy chua chát và tổn thương nhiều hơn, không lẽ đứa trẻ đáng yêu này sinh ra không phải bởi tình yêu.
– Bom yêu mẹ.
Tôi giật mình, thoát ra khỏi không gian tĩnh lặng, mỉm cười nhìn mắt cu Bom hấp háy, khuôn miệng nhỏ xinh đang líu lô. Bom nói ngọng, từ “yêu” còn chưa rõ ràng, nhưng tôi biết, những lời chẳng rõ ràng, được nói ra từ một đứa trẻ còn chưa hiểu ý nghĩa của từ “yêu” lại đủ sức khiến người ta hi vọng.
– Thế mẹ yêu ai? – Tôi hỏi Bom và lắng nghe câu trả lời quen thuộc rằng “Mẹ cũng yêu Bom”.
Nhưng không! Tôi bất ngờ khi Bom trả lời:
– Mẹ yêuuu bố.
Tôi thấy tim mình nhói lên. Câu nói vu vơ của một đứa trẻ còn chưa nói sõi mà cứ ngỡ như cảm xúc của chính mình. Bom vô tình bập bẹ hay thằng bé có sự nhạy cảm con trẻ mà người lớn cứ ngỡ chúng vô tư.
– Thế bố yêu ai?
Tôi chẳng đợi thằng bé trả lời, lẩm nhẩm trong miệng “Bố yêu người khác rồi” mà quặn thắt lồng ngực.
– Bố yêu mẹ.
Bom nói rất khẽ rồi lim dim ngủ, tôi ôm con vào lòng như tìm lấy sự an ủi. Tôi không biết đối với anh lúc này, tình yêu dành cho tôi còn chút gì vớt vát. Tôi đang nói dối hay muốn hi vọng. Dẫu sao, có những lúc lời nói dối khiến người khác bằng lòng.
(…)
Giọng đọc: Hà Diễm
Nguồn:BlogRadio
Bạn muốn gửi Bình luận