Quang.name.Vn – Khi mà tôi cự tuyệt xa khỏi vòng tay đó, thì H lên tiếng “Có thể đứng yên một chút được không, một chút thôi”; giọng nói có vẻ rất tỉnh táo, và rồi tôi đứng yên tại đó, đứng yên tại đó. Thật sự sau này nghĩ lại, tôi vẫn nghĩ đơn giản thôi, cứ thử một lần, ôm thôi mà có chết ai đâu mà sợ.
Tình yêu là sự rung động của trái tim trước khi lý trí kịp lên tiếng. Ngoảnh đầu nhìn lại, biết rằng mọi thứ hồ nghi đều đã phơi bày ra trước mắt, nhưng chỉ vì đó là người mình thương mà chấp nhận lao vào vòng tay ấy, bỏ qua hết những mập mờ.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ Đoạn tình nhỏ của thanh xuân (được gửi đến từ Kim Thư Thư)
Những ngày đông tháng 11 tại Sài Gòn, thời tiết cũng chả khác gì mùa hè tại miền trung, tôi gặp H tại quán nhậu. Khi được giới thiệu sơ qua tôi mới nhận ra trên lý chúng tôi có mối quan hệ rất gần nhau, suýt nữa thì gặp nhau trước đó, đã nhìn thấy ảnh của nhau nhưng không để ý. Và bây giờ, cho đến khi ngồi cùng nhau trên bàn nhậu, mọi thứ được liên kết thì tôi mới phải ngạc nhiên về mối nhân duyên này.
H cũng giống như những chàng trai Bắc tôi đã gặp trước đây, trưởng thành, vùi đầu vào công việc, giỏi xây dựng các mối quan hệ xã giao và rất thân thiện. Hai đứa tôi có dịp đi lượn lờ phố đêm Sài Gòn vì cuộc nhậu kết thúc sớm bất đắc dĩ. Kể từ đó tôi lại thấy một H rất khác.

Một người ham vui, luôn thích khám phá và nhiều tâm sự. Chúng tôi đã ngồi bệt tại phố đi bộ Nguyễn Huệ, rồi bắt đầu nói những câu chuyện không đầu không đuôi về cuộc sống. Bản năng lắng nghe đã mang lại cho tôi nhiều hơn khi H lần lượt nói chuyện về những điều dường như “bắt mình phải theo nếp sống”, chúng tôi nói chuyện như hai người bạn đã thân quen từ lâu.
Tôi ngờ ngợ hình dung một người bạn quốc dân và rồi “cảm đêm” chàng trai đó trong một giây phút bất chợt. Nhưng tối đó, tôi cùng lờ mờ đoán ra được chuyện H đang crush một cô gái nào đó ngoài kia. Tôi đứng dậy, đi dạo quanh hồ sen, để lại không gian riêng tư cho 2 người nói chuyện điện thoại.
Cursh Sài Gòn kết thúc bằng những cảm giác yên bình khi ngồi sau xe ai đó, đi trên con đường xa lạ, ở một thành phố xa lạ không kém.
“Tháng sau mình đi công tác Đà Nẵng, chúng ta có thể gặp nhau không!”
Một tháng trôi qua, tôi không nhắn tin hỏi H rằng khi nào vào Đà Nẵng, cũng không chủ động nhắn tin hỏi thăm tình hình công việc ra sao. Mặc dù rất mong đợi ngày đó, ngày mà chàng trai ấy đến với thành phố của tôi.
(…)
Giọng đọc: Hà Diễm, Thắng Leo
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận