Quang.name.Vn – Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình vấp phải… cục nợ của đời mình? Lúc chờ thì mãi không đến, lúc đến lại theo cách bất thình lình. Tình yêu thường thích chơi trò trốn tìm như thế. Biết đâu người mà ta vô tình chạm mặt lại chính là duyên nợ của đời mình.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ Phần 1: Gặp nhau là duyên phận
Trời bắt đầu chớm hạ, cơn mưa giông lúc chiều khiến cho không khí dịu hẳn đi. Tôi nằm lăn lóc trên giường, tận hưởng ngày nghỉ phép quý giá sau chuỗi ngày làm việc mệt lử. Điện thoại réo vang, tôi nhấc máy, tiếng cái Quyên bạn thân tôi vang lên đầy hào hứng;
– Tối nay mát giời, làm quả nướng không mày?
– Kinh, hôm nay rảnh rỗi rủ tao đi ăn cơ- Tôi trêu chọc
– Chuyện. Chả mấy khi bắt cóc được mày. Toàn bù đầu trong bệnh viện, được ngày nghỉ phép tao phải tóm mày ngay chứ? Chốt nhé, 7 rưỡi, hẹn ở quán cũ. Đứa nào không đến làm con gâu gâu.
Tôi bật cười:
– Đi luôn. Được khao thì dại gì mà chối.
Nói rồi, tôi tắt điện thoại, sửa soạn tắm rửa. Lúc tôi báo mẹ cắt cơm nhà, mẹ nhin tôi, đôi mắt lấp lánh:
– Đi hẹn hò hả con?
– Không, con đi ăn với cái Quyên – Tôi lắc đầu.
Mẹ thất vọng, thở dài cái thượt rồi ca tiếp bài ca quen thuộc tôi đã nghe đến mòn tai:
– Haizz. Đấy, mày xem nó mà học hỏi. Đi du lịch có một chuyến lên Sapa mà có ngay người yêu. Vừa đẹp trai, lại còn trẻ tuổi hơn nó. Xong từ ngày yêu cái Quyên, thằng bé đấy còn mở hẳn studio chụp ảnh nữa. Còn mày, cứ ru rú, hết ở viện lại ở nhà. Đến bao giờ tao mới có cháu bế?
– Cái Quyên nó đã lấy chồng đâu mà mẹ so sánh ?- Tôi bất mãn phản bác
– Là nó chưa lấy, chứ không phải không lấy. Tao xem hai đứa nó dính với nhau như sam thế kia, nhất là thằng người yêu nó, muốn cưới lắm rồi. Mày không nhanh nhanh lên, tới lúc nó lấy chồng, sinh con, chả ai chơi với mày nữa đâu. Rồi mà thành bà cô già. Tao chốt hạ, cuối năm nay mày mà không cưới, thì đừng có vác cái mặt về nhà nữa
– Được, Cuối năm cưới thì cưới
– Thật hả?- Nghe giọng mẹ mừng rỡ mà tôi không nhịn được cười:
– Vâng. Mẹ cứ chuẩn bị đi. Nhưng với điều kiện là lúc đăng kí kết hôn, ủy ban phường phải phát chú rể cho con. Chứ không con cưới làm sao được?

Nói xong, tôi lủi luôn, để tránh cái cốc nhựa mẹ đang cầm trên tay có thể lia theo tôi ngay sau đó. Tôi ung dung dắt xe ra khỏi nhà rồi phóng đến chỗ hẹn. Tới nơi, đã thấy cái Quyên với Duy, người yêu nó đang chờ sẵn. Tôi vừa ngồi xuống, nó đã cằn nhằn:
– Đến hơi muộn rồi đấy. Tao với Duy ăn hết một vòng rồi
– Không phải tao đến muộn, mà mày đến sớm. Nhìn đi, giờ đúng 7 rưỡi nhé. Còn nữa, nếu không phải tại mày, tao cũng đã đến đây lâu rồi- Tôi hừ mũi.
– Liên quan gì tới tao?
– Tại mày với Duy suốt ngày phát cẩu lương trước mặt mẹ tao, nên tao bị vạ lây. Ngày nào cũng phải nghe bài “bao giờ con lấy chồng”? Từ giờ tao cấm, không cho hai đứa mày đến nhà tao cùng một lúc nữa, nghe chưa?
Duy đang gắp thức ăn cho Quyên, nghe vậy cũng phì cười:
– Thế để em giới thiệu anh em cho chị nhé
Tôi vừa nhai miếng thịt Quyên gắp cho, vừa xua tay:
– No no no. Tự do muôn năm. Thế hai đứa bao giờ cưới. Nói nhanh cho chị còn chuẩn bị tiền mừng.
Duy quay sang nhìn Quyên ấm ức:
– Tại ai đó, không phải tại em. Chị bảo bạn chị trước đi đã.
Tôi quay sang Quyên dò hỏi, còn nó chỉ thờ ơ nhún vai:
– Mày chả bảo tự do muôn năm à. Tao còn đang suy nghĩ.
– Mày suy nghĩ ba năm rồi đấy. Có phải dây thần kinh trung ương của mày bị cá mập cắn không, sao nó lag thế?
(…)
Giọng đọc: Thắng Leo, Bạch Dương
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận