Quang.name.Vn – Có những người ngỡ chung đường cả cuộc đời, nhưng hóa ra chỉ đi cùng nhau một đoạn. Có những người vô tình ghé ngang vào một ngày mưa bất chợt, cứ ngỡ là thoáng qua nhưng biết đâu lại là người đồng hành cùng ta một chặng đường mới. Người cứ đến rồi người lại đi, có thể chúng ta sẽ phải trải qua nhiều đoạn đường như vậy cho đến khi gặp được người đi cùng ta một chặng đường dài. Nhìn lại đoạn đường đã qua, có khi không chung đường lại hay, tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi mà để ta biết trân trọng hơn những gì ở hiện tại.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ Truyện ngắn: Đi qua ngày cũ (của tác giả Thanh Lam)
Tôi bấm máy gọi Vũ liên tục, đến cuộc gọi thứ 3 thì anh nhấc máy.
– Anh ơi, em… em bị lạc mất rồi…
– Bình tĩnh, em nhìn xem em đang ở đường nào, xung quanh có biển hiệu gì không?
– Em không biết nữa. Lúc nãy taxi chạy lố, em xuống xe quay ngược lại không biết sao tới đường này.
– Có xe buýt chạy không?
– Chỉ toàn xe ô tô và container, không có cả xe máy. Em đi bộ hơn 10 phút rồi mà không thấy trạm xe buýt nào hết.
– Đi đâu mà lại lạc ra tới đó không biết. Anh đang ở cơ quan, không đến đón em được, em gọi taxi đi nhé. Vả lại… em quên chúng ta đã chia tay rồi sao?
– Em…em xin lỗi…
Tôi buông thõng tay cầm điện thoại, quả thật sau khi không bắt được taxi và cả trong những giây phút bất an, tôi đều nhớ đến Vũ và gọi cho anh theo quán tính. Tôi đã quên mất, mặc dù chính tôi là người đề nghị chia tay. Tôi ngồi thụp xuống vỉa hè hẹp để mặc cho nước mắt chảy dài trên má, xóa số điện thoại của Vũ trên danh bạ dù biết việc đó chả có ý nghĩa gì vì tôi đã thuộc nằm lòng mọi thứ về anh. Một chiếc hơi màu đen trờ tới trước mặt tôi rồi dừng lại. Người đàn ông hạ kính xe xuống, hỏi vọng ra:

– Cô gì ơi, cô không sao chứ?
Sau khi nhìn tôi bối rối lau nước mắt lem nhem trên mặt, anh ta lo lắng bảo:
– Ở đây khó bắt xe lắm. Cô về đâu? Tôi cho quá giang một đoạn.
Tôi ngần ngừ trước lòng tốt của người đàn ông xa lạ, lắc đầu. Anh ta tặc lưỡi bước ra, đi vòng qua mũi xe:
– Thôi vầy đi, cô có dùng Grab chứ? Tôi chạy Grab car, vậy thì cô sẽ biết được thông tin của tôi, không phải lo lừa gạt.
Tôi gật đầu, quay lưng về phía người đàn ông, vội vã đặt chuyến xe. Anh ta mở cửa xe cho tôi, nheo mắt:
– Có cần chụp hình tôi lại để gửi cho người thân trước khi lên xe không?
Tôi giơ điện thoại lên chụp khuôn mặt người đàn ông đang nhoẻn miệng cười, mắt ánh lên tia mỉa mai kín đáo, dù chả biết phải gửi ai, lẽ dĩ nhiên, tôi không thể gửi cho Vũ.
– Cô nghe nhạc chứ?
Chưa đợi tôi trả lời, anh ta đã với tay bật nhạc, là bài Time after time của Cyndi Lauper. Vũ không thích nghe nhạc, đặc biệt là nhạc Âu Mỹ vì anh không giỏi tiếng Anh. Anh thường than phiền đau đầu mỗi khi tôi mở volume hết cỡ những bản nhạc này, mục đích trêu anh, nhưng sau cái nhún vai, lè lưỡi của tôi thì anh đành véo mũi tôi cười trừ. Vũ cũng không thích đọc sách, nhưng không bao giờ nề hà đi theo sau tôi làm nhiệm vụ khuân vác trong mọi hội sách được tổ chức tại thành phố. Anh nhường nhịn và chăm lo cho tôi đủ bề khiến tôi dần phụ thuộc vào anh trong mọi chuyện. Tôi đã từng nghĩ cho dù cả thế gian có quay lưng lại với mình thì Vũ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh để ủng hộ và bênh vực tôi.
(…)
Giọng đọc: Hà Diễm, Sand
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận