Quang.name.Vn – Bạn thân mến! Có những lời hứa giống như cánh hoa rơi trong chiều vỡ đôi, mùa hoa xưa tan, những cánh hoa tàn nhưng rồi năm sau xuân về hoa sẽ nở. Tình yêu cũng như vậy, có những mối duyên lỡ như cánh hoa tàn nhưng rồi ta luôn tìm thấy một mùa hoa khác.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ Chờ ngày lời hứa nở hoa
“Có tiếng yêu đợi ngày nắng yên bình
Có sợi tơ dệt nỗi nhớ ai đã gầy hao
Vẫn mong chờ ngày mai sẽ đến
Để được nói ra những ân cần
* * * * *
Nhớ nỗi nhớ ai ta gieo mầm
Tình yêu phút chốc ngọt rồi đắng chát
Ta cùng với ta đến trọn đời
Tìm điều viển vông khắp đất trời”.
Hồng vừa hát vừa thoăn thoắt móc những mũi đan vào nhau, chiếc khăn len màu trắng sữa đã được hai phần ba, đoạn này cô móc thêm những đóa hoa đào hồng phớt. Chiếc khăn này, cô đan cho chính mình.
Ngoài đường, chiếc xe tải xuống dốc bấm còi inh ỏi, con mèo già giật mình nhảy phốc vào lòng cô run rẩy, cô cúi xuống vuốt lưng trấn tĩnh nó, ngửa người lắc lư chiếc ghế dựa, cô còn trẻ mà dáng vẻ lại hệt như những bà già lớn tuổi. Mỗi buổi chiều, sẽ đẩy ghế đu gỗ ra ngoài mái hiên, để dưới chân làn tre đầy cuộn len sắc màu, cặm cụi từng mũi đan tỉ mỉ, không mệt mỏi, cũng không biết chán.

Thỉnh thoảng, cô cũng tới nhà hàng xóm, mang cho họ ít rau dưa nhà trồng, đổi lại nhận về khi thì ít trứng gà, khi thì ít trái cây phong phú trong vườn nhà. Tình làng nghĩa xóm duy trì vừa phải, hoặc có lẽ người dân trong thôn vốn thưa thớt, nhà cách nhà lại xa, vậy nên không có chuyện những bà tám tụ lại thành nhóm buôn chuyện làng trên xóm dưới.
“Chị Hồng, chị có nhà không?.
Giọng nói lanh lảnh vọng vào từ đầu cổng, cùng tiếng đẩy cửa cót két. Cô gái nhỏ tầm bảy, tám tuổi quen cửa quen nẻo nhanh chân chạy vào, băng qua khu vườn đầy rau xanh mơn mởn, vượt qua giàn hoa tử đằng đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt non nớt nhoẻn miệng cười “Em mang cho chị ít dâu tây này”.
Cô bé đặt túi dâu đỏ tươi vào lòng cô, ánh mắt to tròn sáng rỡ.
“Khăn chị đan đẹp quá”.
“Nếu em thích chị sẽ đan tặng em một chiếc”.
Hồng dịu dàng xoa đầu cô bé gái.
“Thật ạ. Vậy chị giúp em đan tặng cho anh hai em một cái được không ạ?” Ánh mắt cô bé mang theo vẻ dò xét, như sợ Hồng không đồng ý liền hỏi thêm một lần nữa “Được không ạ?”
Hồng mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Một cô bé đáng yêu như thế, cô không nỡ chối từ, huống hồ cô bé giống như người bạn của cô, nhờ có sự xuất hiện của cô bé, nỗi cô đơn trong lòng Hồng cũng được áp chế. Con người ai lại chọn sống một mình ở nơi hẻo lánh để giày vò chính mình.Đây là căn nhà của bà ngoại cô, bà mới mất tháng trước. Sau khi bà mất, cô trở lại nhà bà giữ hương khói, giữ ấm căn nhà của người bà cô yêu thương, cũng trốn tránh đi cuộc sống đầy mệt mỏi, xô bồ…
(…)
Giọng đọc: Hà Diễm
Nguồn:Blogviet.com.vn
Bạn muốn gửi Bình luận