Quang.name.Vn – Các bạn đang nghe chuyên mục đọc Truyện Đêm Khuya, tác phẩm Câu chuyện dở nơi mái hiên.
… Một chương trình đã rất quen thuộc với nhiều bạn hiện nay. Với hàng nghìn câu chuyện được sưu tầm và được cập nhật hàng ngày, chúng tôi tin tưởng rằng website sẽ là một món ăn tinh thần bổ ích cho các bạn . Hi vọng những câu chuyện thú vị và đầy lôi cuốn sẽ giúp bạn thư giãn sau những giờ làm việc vất vả. Hãy lắng nghe và cảm nhận. Chúc các bạn có những giây phút thư giãn thú vị trên Website Quang.name.Vn….!
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Thấy tôi xịu mặt, bác vuốt tóc an ủi và nhẩn nha kể tiếp: “Nhưng nhờ thế mới đến lượt bác trai. Và cũng do thế bác hãi thêm những đận hạn hán. Vào trong này chả có ruộng để làm mà vẫn còn hãi. Hãi nắng lại đâm quí mưa, là thế đấy”. Bác vừa nói vừa cười. Cười rất tươi. Hàm răng đều tăm tắp và đen nhánh của bác ánh lên trong cái ẩm đục của không gian mưa. Nom đẹp đến lạ lùng…
Tai nạn xảy ra với tôi hồi tháng ba năm chín sáu. Bị chấn thương cột sống do ngã, tưởng là nhẹ không ngờ lại nặng đến thế. Đã tưởng liệt, suốt đời phải ngồi trên xe lăn. Chữa trị cật lực là thế mà có gần hai tháng sau, tôi mới có thể vịn tường đi lại quanh nhà. Thêm vài tuần nữa, tôi mới lết bết ra được biển. Lần đầu hãi quá, nhất là lúc sang đường. Phải nhờ người giúp và cứ thế mà bấu lấy họ bất kể là đàn ông hay đàn bà. Cứ vai rụt, vai co. Chân xiêu, chân xọ. Người co rúm lại đến là thảm. Bạn tôi có lần gặp, bảo: “Để tao chở mày về. Đừng làm tao phải khóc”. Tôi cười: “Nếu mày rảnh, đi kèm hộ nhưng nhớ là chỉ hôm nay thôi đấy nhé! Mai tao đi một mình”. Thế là hôm ấy nó đưa tôi đi. Đứa trước, đứa sau. Đứa trước dòm chừng đứa sau. Đứa sau trông đứa trước mà bước tới. Không cần đi sóng ngang mà vẫn nói chuyện được đấy. Nó vốn hài hước. Tôi vốn tiếu lâm. Thế là cười. Cười quá thể. Cười và nghĩ vài lần là ra đến biển ngay ấy mà.

Ở biển suốt nửa tháng liền, tôi chỉ đi lẫm chẫm dọc mé nước. Ngán nhất là đoạn băng qua bãi cát để đến gần hơn với sóng. Lần nào cũng ngã. Ngã chúi đầu chúi óc. Có hôm uất quá, ngồi phịch xuống giữa bãi khóc như trẻ con. Nghĩ bố mẹ đẻ mình ra tay chân đâu có… “dở hơi” như thế này. Thế là cố gượng dậy và tập bước tiếp. Thích lắm khi được đi trở lại và thích hơn khi đặt cả bàn chân của mình lên cát ẩm và nghe mát rượi mỗi lần dẫm vào sóng. Đi lẫm chẫm như thế, nghe ra, cũng là quá sức với một người vừa khỏi bệnh như tôi và cũng do cố quá nên đâm ra mất thăng bằng. Có lần không làm sao nhấc nổi cái chân mà cơn co giật lại ập đến. Tôi đứng luống cuống, run rẩy giữa cát và nước. Chỉ sợ người mình đổ sụp xuống và sóng cuốn ra mãi ngoài khơi. Cuống quá, tôi quơ đại một người đi ngang, không ngờ cả mình và người ấy ngã dúi vào nhau. Ngã, nhưng tôi vẫn được giữ chặt và ôm cứng. Qua lúc hoảng loạn, tôi nhìn lại và giật mình: thì ra là một bà cụ, chắc tuổi cũng cao lắm rồi. Tôi ngao ngán cho tình cảnh của mình nhưng rất sung sướng vì được giúp đỡ kịp lúc và mừng hơn vì đó là đàn bà. Cứ hình dung là một ông nào đấy thì… dị hợm biết là dường nào. Có mà ngượng chín cả người ra ấy chứ! Tôi đang định nói lời cảm ơn, cụ đã vội nói trước:
– Cháu có làm sao không? Khổ thân! Chắc cháu ốm?
– Vâng ạ! May quá lại có bác, không thì… Cháu làm cho bác cũng bị ngã theo.
– Có hề gì. Chỉ sợ cháu có làm sao. Thôi thế này. Bây giờ thì hết co giật rồi, bác buông cháu ra nhé. Gượm đã rồi gượng mà đứng dậy cháu ạ! Để bác đỡ cho.
(…)
Giọng đọc: Đình Khánh
Nguồn:VOV6.VOV.VN
Bạn muốn gửi Bình luận