Quang.name.VN – “Anh vẫn còn yêu”. Em xin trả lại anh của hiện tại bốn tiếng ấy và xin hãy giữ trong lòng thôi anh nhé! Bởi vì anh có biết không, đau khổ nhất trong tình yêu không phải là vì hết yêu mà chia xa mà là chia xa khi vẫn còn yêu dù ít hay nhiều!
“Anh vẫn còn yêu!” – từng mảnh của trái tim em vụn vỡ tan tành khi nghe những tiếng ấy! Người mà em đã từng rất thương, rất yêu sau khi bỏ lại em một mình phía sau giờ quay lại nói rằng vẫn còn thương
Bao nhiêu những cố gắng mạnh mẽ của em trong những tháng ngày bị bỏ lại phía sau không một lý do ấy giờ đây bỗng trở nên vô nghĩa!
Vì giờ em mới biết mình chỉ giả vờ mạnh mẽ thế thôi, giả vờ vui vẻ, giả vờ cười, giả vờ với cuộc đời rằng mình đã không còn buồn đau! Em cứ tưởng mình đã vượt qua được tất cả, việc bị bỏ lại phía sau chỉ là một câu chuyện buồn trong một mảnh kí ức . Được em gói ghém, được em dồn ép trong một góc tim, khóa lại và ném chìa đến một nơi xa. Em cứ tưởng sau những ngày mưa giông tối tăm ấy em đã tìm thấy được ánh nắng ban mai tươi đẹp mùa xuân. Em cứ tưởng đi qua một đoạn đường thương nhớ khổ đau đã khiến em trưởng thành vị tha hơn. Em cứ tưởng mùa xuân sẽ lại đến nếu mình chịu mở lòng ra thêm một lần nữa…
Hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng. Ảo tưởng là mình mạnh mẽ, ảo tưởng là mình đã quên!
Giờ đây chỉ với câu nói của anh đã làm vỡ bung tất cả. Và điều tệ hơn nữa là em nhận ra rằng: em cũng còn thương!
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Vậy ai sẽ trả lại cho em những tháng ngày đau thương đầy nước mắt ấy?
Ai sẽ trả lại cho em một phần tuổi trẻ của những tháng ngày cố gắng quên đi anh?
Ai sẽ trả lại cho em những niềm hạnh phúc lẽ ra em phải có trong suốt hành trình đơn độc đó?
Cuộc đời này là hiện thực không phải là phim truyện mà chỉ bằng một dòng chữ, một cậu nói là qua vài chục năm, qua một đoạn đường thương nhớ. Từng giây, từng phút là tự em phải trải qua, tự em phải đối diện và nếm trải mọi cay đắng buồn vui. Là tự em phải an ủi vỗ về mình để tìm lại được những an yên trong lòng sau những chênh vênh mà anh đã để lại.
Quá khứ xa xôi ấy hãy để cho nó được ngủ yên phía sau đoạn đường hiện tại của mỗi người. Em không đủ dũng cảm để nhặt lại những mảnh vỡ phủ bụi thời gian ấy ,thứ chỉ khiến bàn tay thêm xước, những viên gạch lạnh lẽo ấy chẳng thể nào đủ ấm áp để xây được hạnh phúc của hiện tại.
“Anh vẫn còn yêu”. Em xin trả lại anh của hiện tại bốn tiếng ấy và xin hãy giữ trong lòng thôi anh nhé! Bởi vì anh có biết không, đau khổ nhất trong tình yêu không phải là vì hết yêu mà chia xa mà là chia xa khi vẫn còn yêu dù ít hay nhiều!
Bạn muốn gửi Bình luận