Quang.name.VN – Đôi khi mạnh mẽ là lựa chọn cuối cùng khi người ta chẳng còn lựa chọn nào khác. Nếu một cô gái mạnh mẽ thì tức là cô ấy đã phải tự mình vượt qua nhiều thứ mà không có một bàn tay, một bờ vai nào để tựa. Nhưng có một điều hiển nhiên rằng, dù mạnh mẽ đến mấy, con gái vẫn luôn cần được chở che. Và, cái sự mạnh mẽ mà cô ấy vẫn thể hiện cho mọi người thấy đôi khi chỉ là lớp vỏ bọc của một tâm hồn quá đỗi mong manh.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Những ngày nắng hanh hao, thi thoảng có một vài cơn mưa rào như thế này, em lại muốn được ở bên anh biết bao. Ai đó từng nói, khi nhìn say đắm bóng dáng một người từ phía xa, tức là bạn đang nhìn theo “nỗi nhớ” của chính mình. Ờ, thì ra nỗi nhớ có hình thù của anh. Mỗi ngày, quẩn quanh góc phòng, em lại từng chút – từng chút một gặm nhấm nỗi nhớ của chính mình. Mỗi ngày, em nhấn chìm bản thân trong chút vụn vặt con gái ấy mà chẳng hề biết, em đã dành quá nhiều thời gian và tâm sức vào nó rồi… Nhưng rồi em lại cuộn tròn nỗi nhớ ấy giữ cho riêng mình thôi, không muốn chia sẻ thậm chí là với anh.
Mọi người nói em là một cô gái mạnh mẽ! Nhưng có vẻ, đôi khi, mạnh mẽ quá mức lại trở thành điểm yếu của chính em. Bởi mỗi khi vấp ngã, em sẽ cố gồng mình lên chịu đau, và chỉ một mình em biết, một mình em hiểu mà lặng lẽ tổn thương.
Anh thường trách em chẳng bao giờ chia sẻ với anh những khó khăn, rắc rối mà cứ thích ôm vào người như báu vật thế làm gì. Em chỉ cười trừ. Nhưng không phải đâu anh, không phải em tự cho mình là đúng, tự cho mình khôn ngoan, tự cho mình có khả năng giải quyết, chỉ là em không thích là gánh nặng của ai hết, kể cả anh… Em bướng bỉnh, em biết! Em lì lợm, em biết! Em khó chiều, em biết! Bản tính là cái trời cho rồi, em biết làm sao đây?
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Thi thoảng xem một vài bộ phim tình cảm, thấy cảnh cô gái khóc sướt mướt, gục đầu vào anh bạn trai mà khóc. Anh bạn trai kiên trì vuốt tóc: “Ngoan, anh thương!”. Khá lâu sau đó, cô gái vẫn khóc. Những lúc như thế, em lại chạnh lòng anh ạ! Em ghen tị quá. Yêu nhau, em đã bao giờ rơi nước mắt trước mặt anh đâu? Em đã bao giờ được gục đầu vào vai anh mà khóc như bao nhiêu người khác đâu! Em vẫn nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc, lúc đó vô thức nước cứ trào ra không nén được, nhưng chỉ vài giây sau, em nhìn anh, nhìn mọi người, em cười. Cứ như trước đó chưa hề có chuyện gì xảy đến. Gia đình em gặp chuyện, em trở về và ra đi mang trong lòng bao nỗi buồn đau nhưng em vẫn cười tươi tạm biệt khi anh ở sân bay. Em có khóc, có yếu đuối, nhưng trong chốc lát, em tự vượt qua mà chẳng bao giờ cần đến anh chở che, an ủi. Em tự học cách làm một cô gái lạc quan, tự học cách đứng lên một mình, tự học cách làm bản thân phấn chấn, tự mạnh mẽ theo cách của em…
Nhưng em sợ lắm anh ơi! Sợ một ngày nào đó vì bản tính của mình mà em mất đi những gì đang có trong hiện tại, nhất là anh! Bản năng của một người đàn ông là che chở, bảo vệ – vậy mà hình như em vô tình cướp đi chức năng ấy. Không, em không cướp, chỉ là em không cho anh cơ hội ấy lần nào. Em cứ mãi gồng mình hết sức, xù lông lên bảo vệ bản thân, tự tạo khoảng cách với thế giới bên ngoài. Một kiểu nào đấy cứ như tự xây cho mình một không gian kiên cố rồi một mình loay hoay trong đó, ngày ngày tự mình hoàn thành mọi việc, không cần một ai cả.
Em ước mình giống như nhỏ bạn – ra đường vấp đá bong gân cũng sẽ làm ầm khóc mếu máo với anh người yêu, em ước mình giống chị gái – dầu ăn bắn vào người sẽ chạy quanh cái bếp làm nũng với anh rể… Vậy đó anh, đôi khi em ước mình yếu đuối đi một tí, nhu nhược đi một tí, mềm yếu đi một tí, để có thể nép vào lồng ngực anh mà lo lắng, mà phập phồng.
Em ước mình không mạnh mẽ như chính em bây giờ! Nhưng, chỉ là đôi lúc thôi để anh thấy – em tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn luôn cần được anh chở che.
Bạn muốn gửi Bình luận