
Tôi giờ là một cô giáo với tình yêu học trò cô truyền cho tôi từ lúc chập chững những bước chân đầu tiên đến trường.
Cứ mỗi mùa đông về mang theo cái khí lạnh se sắt tôi lại nhớ về tuổi thơ, nhớ cô, nhớ một vầng trăng yêu thương luôn tỏa sáng trong trái tim tôi.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Vào đông, ngày dài lê thê. Bầu trời u ám một màu xám xỉn. Không khí lạnh se sét mà hanh khô.
Vào đông, cái nắng hanh hao như tuổi hồi xuân. Chút sức sống yêu đương cuối mùa cũng không giấu được nỗi lo tuổi già đang ập đến. Nắng đấy mà vẫn se se lạnh.
Vào đông, với tôi là gợi nhớ về miền ký ức. Ngày ấy, tuổi thơ bên cha với những mùa đông se buồn. Tôi đếm từng mùa đông mà lớn lên trong nỗi se buồn về mẹ và tình thương ấm áp của cha. Cha là vầng thái dương sưởi ấm tuổi thơ tôi, nhưng cha không biết rằng tôi luôn khát thèm ánh sáng của vầng trăng mẹ.
Vào một ngày mùa đông vầng trăng mơ ước đã đến.

Tôi vào lớp 1, một ngày hai buổi tôi được gần cô. Tôi còn quá nhỏ nhưng đã biết tủi thân, ganh tị. Hình ảnh những người mẹ nựng nịu con mình thôi thúc trong tôi nỗi khát thèm một người mẹ. Bây giờ hằng ngày tôi được cô cầm tay nắn chữ, nựng vào bên má hay thắt lại cái nơ cột tóc. Ôi sự va chạm với bàn tay cô mới êm ái làm sao. Tôi sinh ra quyến luyến cô. Lớp học trở thành mái nhà thứ hai của tôi.
Đôi khi ngã bệnh bị cha bắt ở nhà tôi vẫn khóc lóc nằng nặc đòi cha chở tới trường. Cha cứ nghĩ rằng may mắn có đứa con ham học chứ cha đâu biết tình cảm tôi dành cho cô, cha đâu biết trong tâm hồn trẻ thơ của tôi đã sáng một vầng trăng. Khoảng giữa năm lớp 1, tôi bị sốt cao, cha quáng quàng đưa tôi đến bệnh viện. Trong cơn mê sảng, tôi gọi tên cô. Khi cơn sốt hạ, tôi nằng nặc đòi cha cho tôi gặp cô.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:VOH
Bạn muốn gửi Bình luận