Home Blog radio Blog Radio – Chúng ta của sau này

Blog Radio – Chúng ta của sau này

20
0

Bạn thân mến. Khi còn trẻ người ta thường ôm nhiều hoài bão, từng muốn vun đắp ước mơ cùng người mình yêu. Nhưng rồi những mộng ước cứ dần xa vời, tuột khỏi tầm tay với trước sự khắc nghiệt của hiện tại. Chúng ta của hiện tại có rất nhiều điều hứa hẹn cùng nhau nhưng chúng ta của sau này biết đâu chẳng còn chung một con đường nữa.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Giấc mơ của chúng ta (của tác giả Blue Cat)
“Ê, đánh lẻ hả? Còn tăng hai nữa nha!”

“Biết rồi, nói hoài! Tôi trốn được mấy ông chắc?”

Quách nham nhở cười với gã bạn, đoạn bước ra cửa nhà hàng châm một điếu thuốc. Gió buổi tối ùa vào mát lạnh cả người. Quách thở ra một luồng khói dài và nheo nheo đôi mắt. Buổi họp lớp năm nay vắng và nhạt hơn mọi khi, nếu không phải vì tình cờ đụng mặt mấy gã bạn làm ăn xa về chắc Quách đã trốn ở nhà nằm ngủ. Không hiểu là do anh “già” rồi nên khó tính – Quách đã hai mươi bảy cái xuân xanh – hay tại những cô bạn học lớp cấp ba cũ hễ gặp nhau là cứ bàn những điều không hay về người vắng mặt, rồi nói về lương bổng, chồng ai giàu như thế nào, hay con cái ra sao, mà anh đâm ra chán ghét chuyện họp lớp này.

Dù thời học cấp ba anh thấy lớp của mình khá đoàn kết và vui vẻ. Mà không hẳn, hình như anh chẳng nhớ được kỉ niệm gì sâu đậm với lớp cả. Anh chỉ nhớ chuỗi ngày bận rộn đèn sách vì nằm trong đội tuyển Toán của trường. Đó là một thời trong trái tim có nhiều hoài bão. Không như bây giờ là những chuỗi ngày đi làm rồi về nhà, đôi ba bữa được nghỉ thì lại nằm ườn ngủ bù, thỉnh thoảng bị gia đình giục lấy vợ thì giả vờ hờn dỗi để lảng sang chuyện khác.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Nếu Quách có kỷ niệm gì sâu đậm với ai thì chỉ một người thôi. Đó là Ngọc – cô nàng chung đội tuyển Toán ngày ấy – cũng là tình yêu tuổi học trò của Quách. Ngọc không giống như những cô bạn đồng trang lứa khác. Trong đôi mắt cô luôn tràn đầy ước mơ đến nỗi Quách từng nghĩ rằng cô có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng trong đêm tối. Điều đó càng được củng cố hơn khi anh nhìn thấy cô đọc hết từ chồng sách này đến chồng sách nọ, nhưng không phải sách Toán mà là… truyện kiếm hiệp Kim Dung.

“Rồi em ở đội tuyển Toán hay đội tuyển Văn vậy Ngọc?” Có lần thầy giáo nửa đùa nửa thật hỏi.

Cô tỉnh queo trả lời: “Dạ ước mơ của em là trở thành nhà văn thầy ạ! Em học Toán để tăng cường tư duy logic, sau này em sẽ viết truyện trinh thám!”

Ngọc không nói chơi, cô thường tranh thủ viết nháp chương truyện mới trong giờ giải lao. Sau đó đến giờ luyện thi Toán sẽ đưa cho Quách đọc (vì họ không chung một lớp). Quách sẽ bình luận hoặc gợi ý về cách chỉnh sửa, giống như một biên tập viên của cô vậy. Mỗi lần hai người đi chơi với nhau, đề tài nói chuyện cũng là về truyện của Ngọc. Quách luôn bảo rằng ước mơ của anh là trở nên giàu thật giàu để Ngọc không cần làm gì cả ngoài sáng tác truyện. Thật ra thời điểm ấy bản thân anh cũng không tin lắm vào điều mình nói. Nhưng sau này, đôi khi nhớ về quãng đời áo trắng, anh vẫn bâng khuâng tự hỏi, tại sao cuộc sống anh lại trở nên nhàm chán như bây giờ? Có phải xa Ngọc rồi, những ước mơ tuổi trẻ của anh cũng như làn khói mỏng manh theo gió trời tan đi mất?
(…)

Tác giả: Đang cập nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here