Quang.name.Vn – Mặc dù ngày nay quan niệm về hôn nhân của phụ nữ không còn quá khắt khe như trước nhưng những cô gái muộn chồng vẫn bị xem là gái lỡ thì. Bản thân họ vẫn độc lập, tự chủ về kinh tế, cũng khao khát một mái ấm gia đình nhưng hôn nhân rõ ràng là trò chơi may rủi. Dù họ có tự tin đến đâu thì một mối quan hệ vẫn phải phụ thuộc 50% vào đối phương. Khi người con gái lỡ thì là vì họ không gặp được người đàn ông đủ tốt. Hoặc, người đàn ông ấy tốt với cả thế giới nhưng lại quá vô tâm với người phụ nữ của mình.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Yêu một người tốt với cả thế giới (được gửi đến từ Tâm Di)
Màn đêm buông xuống, phố xá chìm ngập trong yên tĩnh. Trước ánh sáng heo hắt từ những ánh đèn điện cuối góc phố, cô thất thần nhìn theo, cô để cho tâm trí mình miên man theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ.
Ừ, thật. Mình đã 35 rồi. Có phải là cái tuổi “quá lứa lỡ thì” như lời bà cô hàng xóm nói? Hay họa chăng là cái chặp lưỡi của bà Năm “số con lận đận ghê!” Lời cảm thán thốt ra từ miệng người đàn bà mà cô yêu quý, vẫn không mấy dễ chịu hơn.
Cái mờ nhạt của những bóng cây phất phơ dưới nền đất cô quạnh vẫn không đáng sợ bằng cái suy nghĩ đang bào dần bào mòn tâm trí cô bây giờ. Cô sợ đàn ông, sợ tình yêu.
Yêu. Nghe mà xa xót, mà đớn đau, mà tội nghiệp.
Cô đã từng yêu chưa? Rồi. Đã từng có mối tình đẹp chưa? Có chứ.
Nhưng rồi kết quả của những mối tình đó. Là cô, đối diện với chính mình trong bóng đêm mờ nhạt, ảo ảnh hiện ra trước mắt như một thước phim chậm, cũng như một vết cắt hằn sâu trong tâm trí.
Hùng, mối tình gần nhất của cô. Một năm bên nhau, cô đã cố gắng vun vén bao nhiêu chứ? Đã nỗ lực như thế nào chắc anh cũng hiểu. Nhưng, kết quả thì sao?

Cô và Hùng vốn là bạn học cũ, sau đó vì anh rời quê lên thành phố nên trở nên xa cách nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. Khi cô lên đại học, hai người đã là bạn thân. Anh và cô hầu như biết hết về những mối tình của nhau, kể cho nhau nghe và cùng đi qua những tháng ngày chông chênh đó. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, anh và cô đã qua rồi cái tuổi thanh xuân mơ mộng. Thế rồi, không biết từ khi nào, họ đã đến với nhau với mong muốn xoa dịu những vết thương và hàn gắn những vết nứt do năm tháng để lại.
Cô cũng đã từng hạnh phúc, từng vui vẻ nhưng thời gian đó quá ngắn để cô có thể lấy nó làm động lực vượt qua những khó khăn mà cô đang đối diện. Tình yêu, suy cho cùng cũng là sự ích kỷ của con người mà họ mang nó ra làm rào chắn để che giấu suy nghĩ và toan tính riêng của bản thân.
(…)
Giọng đọc: Hà Diễm
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận